Выбрать главу

Arthur Clarke

Bài ca từ trái đất xa

«The songs of the distant Earth»

Dịch giả: Kim Hài

Lora đứng chờ dưới những tàn cây, mắt ngó mông ra biển. Cô hầu như đã nhìn thấy con tàu của Clyde ở phía chân trời. Không bao lâu, con tàu lớn dần, lớn dần và nhanh chóng vượt trên làn nước xanh êm ả tiến về phía cô.

— Lora, Em đang ở đâu?

Tiếng gọi của Clyde vang ra từ cái máy phát đeo tay mà anh đã tặng cô khi cô đồng ý lấy anh.

— Mau đến đây giúp anh một tay. Anh đánh được nhiều cá lắm…

Thế đấy — Lora thầm nghĩ. Đó là lý do tại sao anh ấy bắt mình phải vội vàng xuống bãi. Để phạt anh một tí. Lora không trả lời khiến tiếng gọi của Clyde lập đi lập lại trên máy phát một cách sốt ruột. Nhưng khi con tàu đến, cô bước ra khỏi bóng của những tàn cây lớn rồi chậm rãi đi đến chỗ anh.

Clyde nhảy ra ngoài, mỉm cười và ôm hôn Lora nồng nàn. Họ cùng nhau đi vào khoang thuyền chứa cá. Tất nhiên cá ở đây không giống loại cá đúng nghĩa như cái từ gọi ấy, vì trong biển của hành tinh non trẻ nầy, phải mất hàng trăm triệu năm nữa, thiên nhiên mới tạo nên loài cá thật sự. Nhưng dù sao chúng cũng đủ ngon để ăn rồi, do đó chúng đã được những người khai phá đầu tiên, những người đã mang chúng đến từ trái đất, gọi bằng cái tên xưa cũ ấy.

Lora và Clyde nhanh chóng lái xe đem cá về nhà. Nhưng mọi thứ như dừng lại nửa chừng. Cái thế giới vô tư, đơn giản mà họ đã sống và thấu hiểu trong suốt thời niên thiếu đã thình lình chấm dứt. Từ trên trời cao vọng xuống một âm thanh, mà thế giới của họ không còn biết đến từ rất nhiều thế kỷ rồi, đó là tiếng thét sắc nhọn của một con tàu không gian, nó đến từ bên ngoài không gian, để lại một cái đuôi khói màu trắng vắt ngang qua bầu trời trong xanh.

Clyde và Lora kinh ngạc nhìn nhau. Sau ba trăm năm im lặng, trái đất, một lần nữa, lại chìa tay tới Thalassa.

Tại sao? Lora tự hỏi. Sau những năm tháng dài, chuyện gì đã xảy ra khi họ mang một con tàu không gian từ trái đất đến cái thế giới an bình êm ả nầy. Không còn chỗ cho những người định cư trên Thalassa và trái đất quá biết điều nầy. Thalassa là một hành tinh non trẻ, chỉ là một hòn đảo lớn đơn độc trong biển vũ trụ vĩ đại, không giới hạn, chỉ là phần đất mới nổi tức thì ngoài khơi chứ không phải đã hàng triệu năm.

Khi những người định cư đầu tiên đến Thalassa, họ đã phải lao động gian khó để tạo dựng một cuộc sống mới. Họ làm ruộng, gieo trồng lương thực, xây dựng phố xá, nhà máy. Sau rất nhiều năm, với đất ruộng màu mỡ và biển đầy cá, con cháu những người định cư đã được thừa hưởng một cuộc sống tiện nghi, dễ dàng. Họ làm việc nhiều vừa đủ để có thời gian tận hưởng hạnh phúc, để mơ mộng về trái đất thân yêu và tự giữ gìn để tiến đến tương lai.

Khi Lora và Clyde trở về làng, tình hình hết sức chộn rộn. Ai cũng nói đã nhìn thấy một tàu không gian và có khả năng nó sẽ đáp xuống vùng đồi nơi mà những cư dân đầu tiên đã đổ bộ xuống Thalassa. Ngay lập tức, nhiều người dùng xe máy hoặc ô tô chạy ra khỏi làng theo con đường hướng về phía tây.

Cha của Lora là thị trưởng Vịnh Palm, đang dẫn đầu đoàn người trong lúc miệng lẩm nhẩm tìm kiếm những từ thích hợp để chào đón những vị khách từ xa xôi đến.

Con tàu hạ cánh êm ái đến nổi không nghe thấy âm thanh của tiếng máy và đáp nhẹ nhàng trên thảm cỏ xanh. Thoạt trông, con tàu giống tựa một quả trứng bạc lớn hứa hẹn đem đến những điều mới mẽ và kỳ lạ cho thế giới Thalassa.

— Trời đất, nó nhỏ như vậy ư?

Một vài người khẽ bàn tán đằng sau Lora.

— Có đúng họ từ trái đất đến bằng vật đó?

— Tất nhiên không rồi. Con tàu chính ở trên kia kìa…

— Suỵt. Họ đang đi ra…

Trong chốc lát, những cạnh bên của quả trứng bạc trơn nhẳn bỗng lộ ra một cánh cửa tròn có những bậc thang đi xuống đất. Và rồi những người khách xuất hiện với đôi mắt chớp lia lịa vì chói ánh sáng mặt trời. Tất cả có 7 người — toàn đàn ông — cao trắng và mảnh khảnh. Họ lần lượt bước xuống đất. Cha của Lora tiến đến đón họ bắt tay kèm theo những lời chúc mừng. Nhưng Lora không nghe, không thấy gì hết bởi ngay lúc đó, cô nhìn thấy Leon. Anh bước ra khỏi tàu, sau những người kia một chút. Đó là một người đàn ông có gương mặt quả cảm và đôi mắt đen, sâu với ánh nhìn mà Lora không thể nào diễn tả nỗi. Anh ta không đẹp trai. trông rất nghiêm trang và có vẽ buồn bã. Tim Lora đập mạnh, lòng cô dâng lên một cảm giác vừa sợ hãi vừa thích thú lẫn lộn, một cảm giác mà suốt đời cô chưa bao giờ gặp.

Leon nhìn quanh đám đông và thấy Lora. Mắt họ gắn chặt vào nhau, không gian thời gian như dừng lại. Nét rầu rĩ từ từ biến mất trên gương mặt Leon và ngay tức khắc, anh mỉm cười…

* * *

Quá khuya, buổi tiệc đón chào khách quý mới chấm dứt. Leon rất mệt nhưng anh không ngủ được. Đầu óc anh vẫn còn bận rộn về những vấn đề của chiếc tàu không gian. Sau những rủi ro họ gặp phải hồi tuần qua, từ khi anh và các kỹ sư con tàu bừng tỉnh giấc bởi tiếng chuông báo động và phải cùng nhau cực lực sửa chửa cho con tàu bị thương, thật khó mà tin rằng cuối cùng, họ đã được an toàn. Thật may mắn khi hành tinh nầy ở gần vị trí của con tàu đến như vậy. Bây giờ họ có khả năng tu sửa được con tàu và hoàn tất cuộc hành trình 2 thế kỷ còn lại. Nếu không, họ có thể phải ở lại đây giữa những người dân tử tế này.

Đêm lạnh và yên tỉnh, bầu trời được chiếu sáng bởi các ngôi sao vô danh. Vẫn còn quá mệt mỏi nên Leon không thể ngủ được, anh rời căn nhà khách, và thả bộ dọc theo con đường độc nhất của Vịnh Palm.

Hầu như tất cả dân làng đã ngủ yên. Điều nầy khá hợp ý Leon bởi anh chỉ muốn được yên tỉnh một mình cho tới khi cảm thấy buồn ngủ.

Trong bầu trời đêm im lặng, Leon nghe được tiếng vọng nhẹ nhàng của biển và anh rẽ bước về phía đó. Khi anh vừa đến đứng dưới bóng đen thẩm của những tàn cây ven biển, thì ở phía Nam một trong hai mặt trăng của Thalassa hiện ra, tỏa ánh sáng vàng nhạt đủ soi sáng đường cho anh. Leon xuyên qua những hàng cây, hướng về phía bãi biển và đứng nhìn những chiếc thuyền đánh cá đậu dọc theo bờ nước. Bất chợt, lòng anh dấy lên một ước mong mình không phải là một kỹ sư tàu không gian để có thể vui thú đơn giản với cuộc sống yên bình của một ngư dân trên hành tinh êm ả nầy.