Выбрать главу

Nhưng khi Leon nhìn vào mắt Lora, anh thấy rằng cô quyết thực hiện ý định ấy và lần đầu tiên, Leon cảm thấy hổ thẹn. Anh chưa bao giờ tìm cách làm khổ cô, anh rất yêu và sẽ mãi mãi nhớ đến cô. Bây giờ, anh mới khám phá ra điều mà những người đàn ông trước đây từng khám phá, đó là không phải lúc nào cũng dễ dàng nói lời từ biệt. Chỉ còn một việc phải làm, thà chịu đựng một nổi đau thực sự mà ngắn ngủi còn hơn để sự bất hạnh kéo dài. Anh nhìn Lora, nói:

— Hãy theo anh. Anh sẽ cho em thấy vài chuyện…

Cả hai không nói câu nào khi Leon dẫn Lora đến chiếc xe bus không gian của tàu Magellan. Đó chính là quả trứng bạc đã mang những người khách trái đất hạ xuống Thalassan. Sau một cuộc tranh luận ngắn với các kỹ sư ở đó, Leon đưa Lora vào trong xe và vài phút sau chiếc bus lướt bay nhẹ nhàng, không có cảm giác chuyển động cũng không có những âm thanh tiếng động. Qủa thật Lora đang ở trong một thế giới ma trước đây cô chưa bao giờ được biết, một thế giới của khoa học kỳ diệu mà Thalassan chưa bao giờ cần hoặc mong muốn cho cuộc sống hạnh phúc của họ.

Lora nhìn ra phía cửa sổ, giờ đây, Thalassan hầu như chỉ là một đường cong mơ hồ màu xanh bên dưới. Rồi trong phút chốc, bên ngoài là khoảng không gian tối thẩm và tàu Magellam hiện rõ phía trước. Cảnh tượng trước mắt khiến tim Lora như ngừng đập — một bức tường cong vô tận của sắt, thật sự con tàu chỉ dài hơn 4 km.

Chiếc bus tự động tiến vào cánh cửa ngang hông con tàu rồi đáp xuống. Lora đi theo Leon vượt qua những cánh cửa khóa không khí rồi bước lên một đường đi tự động dài, con đường di chuyển nhẹ nhàng, yên ả đưa họ vào đến trung tâm của con tàu. khoảng một giờ đồng hồ lièân, Leon đưa Lora đi tham quan dọc theo con tàu. Họ đi qua những đường hầm không trọng lực, những phòng máy dài cả cây số, những hành lang gắn đầy các máy tính bí mật và những máy móc lạ lùng, những thư viện lưu trữ khổng lồ với hàng núi thông tin phục vụ cho bất cứ ai có nhu cầu. Magellan là một thế giới tự cung cấp và tự phục vụ, có nhiệm vụ mang đời sống con người đến những hành tinh trẻ ở rất xa địa cầu. Lora hiểu rằng Leon đang cho cô thấy những điều khác biệt giữa thế giới của anh và thế giới của cô.

Bây giờ, cả hai đang đứng trước một cánh cửa màu trắng to lớn. Cánh cửa tự động mở ra một cách im ắng, nhẹ nhàng khi họ tiến đến gần. Bên trong có những dãy móc treo nhiều áo choàng dài, ấm áp. Leon giúp Lora mặc áo choàng và tự mặc cho mình một cái. Rồi anh mở một cánh cửa kính trên sàn nhà và quay lại nói với Lora:

— Ở dưới đây không có trọng lực, vì vậy em hãy đi sát bên anh và làm chính xác những gì anh nói.

Qua cánh cửa mở, một đám mây không khí lạnh bốc lên. Lora run rẩy vì sợ và kinh ngạc. Leon cầm tay cô trấn tỉnh:

— Đừng lo lắng, em đừng để ý đến cái lạnh…

Leon chui qua cánh cửa xuống và Lora theo sau. Ở đây, hoàn toàn không có trọng lực, Lora có cảm giác mình đang bơi, nhưng là bơi trong không khí thay vì nước. Quanh cô, trong vũ trụ trắng toát đông cứng này, hàng hàng lớp lớp những cái hòm thủy tinh sáng loáng, mỗi hòm rộng đủ cho một người nằm. Và mỗi hòm đều chứa người, họ nằm ở đó, hàng trăm hàng ngàn người trên đường đến định cư ở một thế giới mới, họ ngủ say sưa trong trạng thái tiềm sinh cho tới ngày đến nơi. Họ đang mơ thấy gì trong suốt 300 năm ngủ yên? Họ có thực hiện được giấc mơ của mình trong tình trạng nửa sống nửa chết nầy không?

Bên trên đầu, cứ vài mét lại có một giây chuyền di động để bám tay. Leon nắm một cái và để nó đẩy anh và Lora đi dọc đến hàng cuối cùng của những chiếc hòm kính. Họ đi tới, đi tới nữa, thay đổi giây kéo di động nầy đến giây kéo khác. Cuối cùng Leon dừng lại trước một cái hòm tương tự những cái hòm khác.

Nhưng khi Lora nhìn thấy thái độ của Leon, cô chợt hiểu tại sao anh mang cô đến đây và hiểu rằng cuộc chiến của cô đã thực sự kết thúc.

Tim Lora lạnh buốt. Phải một lúc lâu sau, khi bình tỉnh lại, Lora mới định tâm nhìn người đàn bà đang say ngủ trong chiếc lồng kính, người phụ nữ chỉ thức giấc sau khi Lora đã chết. Nét mặt người đàn bà không đẹp nhưng mạnh mẽ, thông minh và đầy cá tính — gương mặt của người có thể xây dựng một thế giới mới ở những ngôi sao xa xăm.

Cuối cùng, Lora cất tiếng nói, tiếng nói của cô tựa như tiếng kêu rít trong không khí giá buốt tịch mịch.

— Cô ấy là vợ anh?

— Đúng vậy. Lora, anh rất tiếc. Anh không muốn làm em đau khổ.

— Giờ thì chẳng còn vấn đề gì nữa. Tất cả là lỗi ở em.

Lora ngừng nói. Cô nhìn rất lâu vào người đàn bà đang say ngủ… Cô hỏi tiếp:

— Và con của anh cũng khỏe chứ?

— Ừ, nó sẽ sinh ra sau khi chúng tôi đến nơi được 3 tháng.

Thật lạ lùng. Lora thầm nghĩ. Mang trong người một bào thai chín tháng và 300 năm. Nhưng đó đúng là một phần khác biệt của thế giới lạ lùng nầy, thế giới của Leon, một thế giới không có chỗ dành cho cô. Cô biết rất rõ từ nay, trái tim buốt giá của cô sẽ mãi buốt giá rất lâu sau khi cô đã rời bỏ chỗ lạnh lẽo nầy.

Lora không nhớ nổi một điều gì trên đường trở lại chiếc xe bus. Leon làm vài việc với phòng điều khiển rồi đến bên cô.

— Tạm biệt, Lora… Công việc của anh đã hoàn tất. Tốt nhất là anh ở lại tàu.

Lora không thốt được lời nào, không cả nhìn mặt Leon qua những giọt nước mắt.

Leon nắm tay cô siết chặc

— Ôi, Lora…

Anh kêu lên rồi bỏ đi…

* * *

Tâm trí Lora vẫn còn lởn vởn về những cái tựa như một cuộc sống chậm mà cô vừa chứng kiến thì một tiếng nói tự động cất lên từ khoang điều khiển.

— Tàu đã tiếp đất. Xin vui lòng rời tàu bằng cửa trước. — Những cánh cửa mở ra. Lora bước ra ngoài.

Thật ngạc nhiên khi có một nhóm người đang nhìn cô trở về với vẻ quan tâm đặc biệt. Thoạt tiên, cô không hiểu lý do nhưng rồi có tiếng kêu to của Clyde.

— Anh ta ở đâu rồi?

Clyde chen lên phía trước, mặt đỏ gay giận dữ. Anh nắm lấy cánh tay Lora. — Hãy bảo với anh ta ra ngoài để gặp tôi như một người đàn ông thực thụ đi.

Lora lắc đầu mệt mỏi.

— Anh ấy không có ở đây. Em đã từ biệt anh ấy rồi. Em chẳng bao giờ gặp lại anh ấy nữa.

Clyde chăm chăm nhìn Lora với ánh mắt dò xét, nhưng rồi anh cảm thấy Lora đã nói thật. Cùng lúc Lora ngã người vào tay Clyde, khóc mùi mẫn, cô đã trút bỏ hết những khổ đau, mất mát khỏi trái tim mình. Clyde ôm chặc cô, Lora đã trở lại với anh, và nổi hờn giận tuyệt vọng của anh đồng lúc tan biến như sương sớm dưới ánh mặt trời.