Выбрать главу

Dudley hết hồn chạy ù lại ôm mẹ, và mẹ nó thì hoảng hốt ôm chặt con núp sau lưng chồng. Lão khổng lồ nói:

— À Harry đây rồi!

Harry ngước nhìn lên bộ mặt lông lá hoang dã hung tợn và bắt gặp đôi mắt đen long lanh đang lấp lánh tia cười. Lão khổng lồ nói tiếp:

— Lần cuối ta gặp con, con hãy còn là một đứa bé sơ sinh. Con giống cha con lắm, nhưng đôi mắt của con thì lại giống mẹ.

Ông Dursley lên tiếng bằng giọng rè rè:

— Tôi yêu cầu ông ra khỏi nơi đây tức thì. Ông đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp!

— Ê, im dùm nghe, ông Dursley!

Lão khổng lồ chồm qua cái ghế dài, giựt cây súng trên tay ông Dursley, bóp vặn nó thành một cục như thể nó được làm bằng cao su, rồi quăng vô góc phòng.

Ông Dursley lại thốt lên những tiếng gì đó, nghe kỳ cục như tiếng chuột bi mắc bẫy.

Nhưng lão khổng lồ quay lưng về phía ông bà Dursley, nói với Harry:

— Dù sao thì cũng chúc mừng con một sinh nhật vui vẻ nhé Harry. Có chút quà cho con đây. Không chừng ta có đè mông lên nó một chút, nhưng mà mùi vị nó vẫn ngon lành.

Lão móc từ túi áo khoác đen ra một cái hôp khá to. Harry mở hộp ra bằng những ngón tay run run rẩy. Bên trong là một cái bánh sô — cô — la dẻo, bự, với hàng chữ sinh nhật hạnh phúc được viết bằng kem màu xanh lá cây.

Harry ngước nhìn người khổng lồ. Nó muốn nói cám ơn, nhưng mà lời lẽ lạc đâu mất trên quãng đường từ đáy lòng lên tới miệng. Và thay vì hai tiếng “cám ơn”, thì là câu hỏi:

— Bác là ai?

Lão khổng lồ chắc lưỡi.

— Ờ, ta chưa tự giới thiệu. Ta là Rubeus Hagrid, người giữ khóa và gác sân ở Hogwarts.

Lão giơ ra một bàn tay khổng lồ, nắm nguyên cánh tay Harry mà lắc. Rồi xoa hai bàn tay vào nhau, lão Hagrid nói:

— Ê, có trà không? Ta không từ chối món xi — cu — la đâu, nếu có thêm chút trà.

Lão Hagrid chợt ngó thấy mấy bao khoai tây chiên dúm dó trong lò sưởi và khị mũi. Lão cuối xuống lò, mọi người không biết được lão đang làm gì, chỉ thấy một giây sau đó, khi lão đứng lên thì lửa bùng cháy trong lò sưởi. Ánh lửa làm cho cả cái chòi ầm ướt bừng sáng lên và Harry cảm nhận được sự ấm áp tràn qua nó, ôm trùm lấy nó như thể nó vừa chuồi mình vô một bồn tắm nước nóng.

Lão khổng lồ ngồi xuống cái ghế dài. Cái ghế kêu răng rắc dưới sức nặng của lão. Từ trong túi áo khoát đen, lão lôi ra đủ thứ, một bao xúc xích, một cái que, một bình pha trà, mấy cái tách con, và một chai đựng nước màu hổ phách mà lão làm một ngụm trước rồi mới pha trà. Chỉ một lát sau lả cả căn chòi thơm phứt mùi xúc xích.

Trong lúc lão khổng lồ bận pha trà, nướng xúc xích, không ai dám nói năng gì cả. Nhưng khi lão bắt đầu gỡ sáu mẩu xúc xích bóng lưỡng no tròn và hơi cháy một chut ra khỏi cái que thì Dudley nhích tới gần một tí. Ông Dursley vội lạnh lùng nạt con:

— Dudley con không được đụng vô bất cứ thứ gì lão ấy đưa.

Lão khổng lồ xuýt xoa:

— Yên tâm ông Dursley ạ, Thằng con bị thịt của ông đâu cần thêm chút mỡ nào nữa.

Lão đưa xúc xích cho Harry. Nó đang đói cồn cào, mà trước nay chưa từng được nếm thử món nào trông ngon lành như vậy, nhưng mắt nó vẫn ngó trừng lão khổng lồ. Cuối cùng, vì thấy có vẻ không ai giải thích được thêm điều gì, nó đành nói:

— Con xin lỗi… nhưng mà con vẫn không biết bác là ai?

Lão khổng lồ hớp một ngụm trà rồi chùi miệng bằng mu bàn tay. Lão nói:

— Cứ gọi ta là bác Hagrid. Và như ta đã nói với con rồi đó, ta là người giữ khóa ở Hogwarts — Dĩ nhiên là rồi đây con sẽ biết hết mọi thứ về Hogwarts.

— Dạ… con không biết…

Lão Hagrid có vẻ sửng sốt. Harry vội nói:

— Con xin lỗi.

— Xin lỗi à?

Lão Hagrid nạt to quay sang ông bà Dursley đang co rúm lại trong góc tối.

— Chính bọn này mới phải nói xin lỗi! Ta biết con không nhận được những lá thư, nhưng ta không thể ngờ con lại không biết gì về Hogwarts. Con không bao giờ thắc mắc là cha mẹ của con học được tất cả từ đâu à?

— Tất cả cái gì?

Lão Hagrid nổi trận lôi đình, quát lên như sấm:

— TẤT CẢ CÁI GÌ Ư? Được, con chờ ta một chút.

Lão đứng lên, cơn giận giữ phát tiết ra dường như ngập hết căn chòi. Gia đình ông Dursley nép sát vô vách. Lão Hagrid quát bộ mặt vào ông bà Dursley:

— Bộ ông tính nói với tôi là đứa bé này — đứa bé này đây! — không biết chút gì về mọi chuyện, phải không?

Harry nghĩ là chắc có sự hiểu lầm. Nó có được đi học chứ, và điểm số của nó ở trường không đến nỗi dở. Nó bèn nói:

— Con có biết chút đỉnh chứ. Con biết làm toán và mấy môn thường thức khác.

Nhưng lão Hagrid chỉ phẩy tay nói:

— Biết về thế giới của chúng ta kìa. Ý ta nói là thế giới của con, thế giới của ta, thế giới của cha mẹ con.

— Thế giới nào?

Lão Hagrid có vẻ như sắp nổ tung ra. Và lão nổ:

— DURSLEY!

Ông Dursley vốn đã tái mét, giờ lại lắp bắp cái gì mà nghe như “quạp quạp quẹo quẹo”. Lão Hagrid trợn mắt nhìn Harry chằm chằm. Lão nói:

— Đáng lẽ con phải biết về cha mẹ của con. Ý ta nói họ rất nổi tiếng. Con cũng nổi tiếng.

— Dạ sao ạ? Con… ba con, má con đâu có nổi tiếng gì đâu?

Lão Hagrid lùa bàn tay vo đám tóc dầy rậm gãi sột soạt, còn đôi mắt lão thì dán chặt vô gương mặt cậu bé.

— Con không biết… vậy ra con không biết, không hề biết con là gì sao?

Đột nhiên ông Dursley tìm lại được tiếng nói của mình. Ông ra lệnh:

— Dừng lại! Dừng lại tại đây, thưa ngài. Tôi cấm ngài nói cho đứa bé biết đến điều gì.

Lão Hagrid quắt mắt nhìn ông Dursley giận dữ. Cho dù một người khác dũng cảm hơn ông Dursley nhiều lần cũng phải co dúm lại trước cái nhìn như vậy. Khi lão Hagrid thốt ra lời thì tiếng nói của lão đã run lên vì cơn cuồng nộ.

— Thì ra ông chưa hề nói với nó? Chưa hề cho nó biết nội dung lá thư mà cụ Dumbledore để lại cho nó? Lúc đó có ta mà! Ta thấ rõ ràng cụ Dumbledore để lại lá thư mà, ông Dursley! Vậy là bao năm nay ông bưng bít đứa nhỏ?

Harry nôn nóng hỏi:

— Bưng bít con cái gì?

Ông Dursley nổi điên lên hét:

— CHẤM DỨT! TA CẤM MI!

Bà Dursley há hốc miệng thở hổn hển vì sợ. Lão Hagrid lạnh lùng nói:

— Chà, cả hai ông bà trụng đầu mình vô nước sôi đi. Harry, con là một phù thủy.

Sự im lặng bỗng ngự trị khắp bên trong căn chòi. Chỉ còn nghe tiếng sóng gầm và tiếng gió hú bên ngoài mà thôi.