Lão Hagrid đứng lên gãi đầu.
— Đừng lo chuyện đó. Chẳng lẽ ba má con không để lại gì cho con sao?
— Nhưng nếu cái nhà đã bị tiêu hủy…
— Ba má con không cất vàng trong nhà đâu. Để coi, trước tiên chúng ta ghé qua Gringotts, ngân hàng phù thủy. Ăn một miếng xúc xích đi, cũng chưa đến nỗi nguội ngắt. Và nếu con mời ta một miếng bánh sinh nhật của con, ta không chê đâu.
— Phù thủy cũng có ngân hàng à?
— Có một cái thôi — Gringotts. Bọn yêu tinh điều hành.
Harry làm rớt miếng xúc xích đang cầm, miện há hốc ra:
— Yêu tinh hả?
— Ừ. Cho nên chỉ có đồ điên mới dám tính chuyện cướp nhà băng này. Harry, con đừng bao giờ dây dưa lôi thôi với tụi yêu tinh. Ngoài Hogwarts ra, Gringotts là nơi an toàn nhất thế giới để ký gởi tiền bạc của cải. Thật ra ta cũng có chuyện phải ghé qua Gringotts. Theo lệnh của cụ Dumbledore. Chuyện công cán cho trường Hogwarts ấy mà.
Lão Hagrid nói đến đây thì ưỡn ngực ra một cách tự hào:
— Cụ Dumbledore thường giao cho ta những công tác quan trọng, như đi đón con, hay đi ngân hàng. Con thấy rõ là cụ tín nhiệm ta lắm. Xong chưa? Thôi, đi nào.
Harry theo lão Hagrid ra khỏi căn chòi, đứng trên mỏm đá. Bầu trời bây giờ đã trong trẻo, biển lấp lánh muôn vàn tia nắng. Chiếc xuồng của ông Dursley mướn vẫn còn dập dềnh trên sóng sau cơn bão. Harry nhìn quanh tìm kiếm mà không thấy một chiếc xuồng khác. Nó hỏi:
— Làm sao bác đến được đây?
Hagrid thản nhiên đáp:
— Bay.
— Bay hả?
— Ừ. Nhưng mà bây giờ chúng ta sẽ vô bờ bằng chiếc xuồng này. Ta không được phép xài phép thuật khi đi với con.
Hai người xuống xuồng, nhưng Harry vẫn nhìn chòng chọc lão Hagrid, cố tưởng tượng xem con người khổng lồ này bay ra làm sao?
Lão Hagrid lại né tránh cái nhìn của Harry, bảo:
— Ta mà phải chèo tay thì thật là bôi bác. Nếu… ta làm phép cho xuồng chạy mau mau một chút thì con cũng đừng nói gì khi đến Hogwarts nha!
Harry nói ngay, vì nôn nóng muốn được xem phép thuật:
— Dạ, không đâu.
Lão Hagrid lại rút cây dù ra, đập nó hai lần vô be xuồng, thế là vút một cái, cả hai đã ra khỏi hòn đảo, hướng vô đất liền. Harry lại hỏi:
— Tại sao âm mưu cướp ngân hàng Gringotts lại là điên rồ?
Lão Hagrid vừa giở tờ báo phù thủy ra vừa nói:
— Người ta nói ngân hàng đó có những con rồng canh giữ kho bạc. Vói lại không dễ có lối thoát ra. Gringotts nằm sâu dưới đáy Luân — Đôn mấy trăm dặm, hiểu không? Sâu tuốt dưới âm phủ. Cho dù có rờ vô được kho bạc rồi cũng không có cách nào chui lên được mặt đất, hoặc sẽ chết đói trước khi chui lên được.
Harry ngồi yên suy nghĩ về điều này trong khi lão Hagrid đọ báo, tờ nhật báo tiên tri. Với kinh nghiệm ở nhà ông Dursley, Harry biết là khi người ta đọc báo thì đừng dại dột quấy rầy. Nhưng mà với hàng trăm câu hỏi “tại sao?”, “cái gì?” cứ ngọ nguậy trong đầu, Hary khổ sở lắm mới ráng ngồi yên được. Lão Hagrid lật trang báo, chắc lưỡi:
— Bộ trưởng pháp thuật lại làm mọi thứ tầy huầy ra!
Harry không tự ngăn mình được, vọt miệng hỏi:
— Có bộ trưởng pháp thuật nữa à?
Lão Hagrid nói:
— Dĩ nhiên là có. Người ta còn muốn cụ Dumbledore làm bộ trưởng nữa kìa, nhưng cụ không chịu rời bỏ trường Hogwarts, cho nên lão Cornelius lãnh chức đó. Lão là chuyên viên làm hỏng việc. Thành ra mỗi sáng lão lại quấy rầy cụ Dumbledore bằng cách sai cú đến xin ý kiến cụ.
— Nhưng mà bộ trưởng pháp thuật làm cái gì?
— À, công việc chính là làm cho dân Muggle không biết là phù thủy vẫn nha nhản khắp nơi.
— Để chi vậy?
— Để chi hả? Harry ơi, người đời ai cũng muốn nhờ phép mầu giải quyết dùm họ những rắc rối cuộc đời họ. Tốt nhất là chúng ta nên được để yên thân.
Lún này chiếc xuồng đã nhẹ nhàng đụng vào kè đá cảng. Lão Hagrid xếp lại tờ báo và cả hai bước theo những bậc đá mà lên đến mặt đường.
Ai cũng trợn mắt ngó lão Hagrid trên đường đến ga xe điện ở cái thị trấn tí tẹo này. Harry không thể trách họ. Lão Hagrid chẳng những cao gần gấp đôi người bình thường, mà lại còn chỉ trỏ lung tung những thứ đồ hoàn toàn bình thường trên đường phố, như cái đồng hồ tính giờ đậu xe, nói oang oang:
— Thấy cái đó không, Harry? Toàn là đồ nhảm nhí của bọn Muggle nghĩ ra!
Để theo kịp bước đi của lão khổng lồ Hagrid, Harry phải vừa đi vừa chạy, cho nên giọng nó hơi hổn hển:
— Bác Hagrid, bác nói là có rồng ở Gringotts hả?
— Ờ nghe nói vậy. Nói có quỷ ma làm chứng, ta khoái rồng lắm.
— Bác khoái rồng hả?
— Từ hồi nhỏ ta đã muốn có một con rồng. Tới rồi đây.
Họ đã tới ga xe điện. Chuyến xe điện từ đây đến Luân — Đôn sắp chạy trong chừng năm phút nữa. Lão Hagrid chẳng biết xài tiền Muggle, tiếng lão dùng, nên lão đưa tờ giấy bạc cho Harry mua vé.
Trên xe lửa, người ta còn ngó lão Hagrid dữ hơn: Lão chiếm hết hai chỗ ngồi và ngồi đó đan móc một thứ gì đó trông giống như lều xiếc mau vàng tươi. Vừa đếm mấy mũi đan lão hỏi:
— Còn giữ lá thư của con không Harry?
Harry móc ngay lá thư bằng giấy da ra khỏi phong bì. Lão Hagrid bảo:
— Tốt. Có một danh sách những thứ mà con cần trong đó.
Harry mở tở giấy thứ hai kèm theo mà tối hôm qua nó chưa kịp chú ý. Tờ giấy ghi:
HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS
ĐỒNG PHỤC
Học sinh năm thứ nhất cần:
1. Ba bộ áo chùng thực tập (mau đen).
2. Một nón đỉnh nhọn (đen) đôi ban ngày.
3. Một bộ găng tay bảo hộ (bằng da rồng hay tương tự).
4. Một áo trùm mùa đông (đen, thắt lưng bạc).
Lưu ý là đồng phục của tất cả học sinh đều mang phù hiệu và tên.
SÁCH GIÁO KHOA
Tất cả các học sin đều phải có các sách kiệt kê sau đây:
— Sách thần chú căn bản (lớp 1) của Miranda Goshawk.
— Lịch sử pháp thuật của Bathilda Bagshot.
— Lý thuyết pháp thuật của Adalbert Waffling.
— Hướng dẫn biến hình dành cho người nhập môn của Emeric Switch.
— Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật của Phyllida Spore.
— Đề cương phép lạ và độc dược của Arsenius Jigger.
— Quái vật kỳ thú và nơi tìm ra chúng của Newt Scamander.