Nhưng điều đó chẳng xảy ra… Harry cứ đẩy xe chạy hoài. Nó bèn mở mắt ra.
Trước mắt nó là một đầu máy hơi nước màu đỏ tươi đang nằm đợi trên đường rầy kế bên sân ga đôn đúc hành khách. Một tấm bảng trên cao mang hàng chữ Tốc hành Hogwarts, khỏi hành lúc mười một giờ. Harry ngoái nhìn lại phía sau và thấy một cái cổng sắt thô ở đúng ngay chỗ cái hàng rào trước đó, trên cổng có ghi: Sân ga số chín — ba — phần — tư.
Thế là Harry đã vô được sân ga chín — ba — phần — tư.
Khói từ đầu máy xe lửa bảng lảng trên đầu đám đông đang trò chuyện, trong khi những con mèo lông đủ màu ưỡn ẹo quẩn chân người khắp đó đây. Bon cú vọ thì hí hoé nhau theo phong cách cú vọ, giữa những tiếng loé xoé và tiếng rương hòm ken két cạ vào nhau.
Những toa xe đầu đã đầy nhóc học sinh, có mấy đứa vẫn thò đầu ra cửa sổ nói chuyện với gia đình, mấy đứa nữa đang cự cãi nhau giành ghế. Harry đầy chiếc xe hành lý của mình xuống sân ga tìm một ghế trống, đi ngang qua một thằng bé mặt tròn quay đang kêu:
— Bà ơi, con làm mất cóc nữa rồi!
— Ôi Neville! — Harry nghe tiếng thở dài của một bà già.
Góc kia, một thằng bé khác có mái tóc bết từng lọn đứng giữa một đám nhóc đang nài nỉ:
— Cho coi chút đi, Lee. Coi chút thôi mà.
Thằng bé bèn hé nắp cái hộp nó đang ôm trong tay. Bọn nhóc chung quanh kêu thét lên, hết hồn nhảy thối lui khi thấy một cái chân dài lông lá thò ra từ trong hộp.
Harry chen lấn đám đông cho đến khi kiếm được một toa trống gần cuối xe lửa. Nó đẩy cú Hedwig vô trước rồi mới bắt đầu vật lộn với cái rương khổng lồ của mình, vừa nâng vừa đẩy cái rương về phía cửa toa xe. Harry cố sức lê cái rương lên từng nấc một, nhưng không cách gì nhấc được một đầu rương lên, đã vậy còn rớt trúng chân đau điếng hai lần. Trong khi đang loay hoay đau đớn thì nghe có tiếng hỏi:
— Cần giúp một tay không?
Thì ra là một trong hai anh em sinh đôi tóc đỏ mà Harry đi theo từ ngoài quầy bán vé. Harry hổn hển:
— Ôi! Cám ơn.
— Ê, Fred! Lại đây đỡ một tay coi!
Nhờ hai anh em sinh đôi giúp, cuối cùng Harry cũng đưa được cái rương vô một góc toa tàu. Nó vừa vuốt mớ tóc đẫm mồ hôi trên trán nói:
— Cám ơn nha!
Bỗng nhiên, một trong hai anh em sinh đôi chỉ vào vết thẹo hình tia chớp trên trán Harry, kêu lên:
— Cái gì kia?
— Á… cậu là…? — Đứa thứ hai lắp bắp.
— Đúng là cậu ấy rồi — Đứa sanh đôi đầu tiên lại nói — đúng không?
Harry ngơ ngác:
— Đúng cái gì?
Cả hai anh em sanh đôi đồng thanh nói:
— Harry Potter.
— Ờ, nó… — Harry vỡ lẽ ra — À, ý tôi nói, vâng, vâng…, là tôi đó mà.
Hai thằng bé kia đực mặt ra nhìn Harry khiến nó ngượng chín cả người. May sao vừa lúc đó, bên ngoài cửa toa xe lửa cất lên một giọng nói dịu dàng làm Harry bợt căng thẳng.
— Fred ơi? George à? Các con có trong đó không?
— Tới liền, má ơi.
Hai anh em nhìn Harry lần nữa rồi mới nhảy ra khỏi toa xe.
Harry ngồi xuống cạnh cửa sổ, hơi khuất nhưng cũng có thể nhìn thấy gia đình tóc đỏ đứng trên sân ga và nghe tiếng họ chuyện trò. Người me rút ra một chiếc khăn tay bảo:
— Ron, có cái gì dính trên mũi con kìa.
Thằng bé nhỏ nhất trong đám ngọ nguậy né tránh, nhưng bà mẹ đã tón lấy cổ nó và dùng khăn tay chùi chóp mũi nó. Nó vùng vằn ngọ nguậy:
— Má… buông con ra.
Một trong hai đứa sinh đôi nói:
— Ý ẹ… Ronnie mũi thò lò…
— Im đi! — Ron hét.
Mẹ chúng hỏi:
— Percy đâu rồi?
— Ảnh đang tới kìa.
Đứa lớn nhất trong mấy anh em xuất hiện. Anh chàng đã thay bộ đồng phục đen
rộng lùng thùng của học sinh Hogwarts và Harry thấy trước ngực áo anh là một phù hiệu bạc, trên đó có một mẫu tự P. Anh nói:
— Không ở đâu được má à! Con ở toa phía trên kia. Có hai toa danh riêng cho các huynh trưởng.
Một trong hai đứa sinh đôi tỏ vẻ ngac nhiên:
— Uûa? Anh là huynh trưởng hả anh Percy? Lẽ ra anh phải nói chớ! Tụi em chẳng biết gì cả.
— Có mà — Đứa sinh đôi thứ hai nói chen, — Khoan, tao nhớ có lần ảnh nói gì đó về vụ huynh trưởng. Hình như có một lần…
— Hổng chừng hai lần…
— Để nhớ coi…
— Hình như nói suốt mùa hè…
Anh Percy huynh trưởng bảo:
— Thôi im nào!
Nhưng một trong hai anh em sinh đôi vẫn thắc mắc:
— Nhưng mà tại sao anh Percy vẫn có đồng phục mới?
Bà mẹ nói với vẻ trìu mến:
— Bởi vì anh con là huynh trưởng. Mà thôi, cục cưng, chúc các con một niên học tốt. Nhớ gởi cú cho má khi tới nơi nghen!
Bà hôn lên má Percy tiễn anh đi. Rồi bà quay lại hai cậu song sinh dặn dò:
— Bây giờ, hai con… liệu mà cư xử, năm nay các con đã lớn rồi. Nếu má còn nhận được cú báo là các con đã làm… làm những chuyện như… nổ bồn cầu tiêu hay…
— Nổ bồn cầu tiêu? Tụi con đâu có làm nổ bồn cầu tiêu bao giờ đâu? — một đứa sinh đôi kêu lên.
Nhưng đứa sinh đôi thứ hai lại nói:
— Ý của má hay đó! Cám ơn má!
— Má không nói đùa đâu. Nhớ trông nom Ron với.
— Má đừng lo. Có tụi con thì đảm bảo nhóc Ron bé bỏng của má chẳng việc gì đâu.
— Im đi.
Ron lại la lên. Nó cao gần bằng hai ông anh sinh đôi và cái mũi vẫn còn hồng hồng vì bị mẹ nó vò lúc nãy.
— A,Ø má đoán thử coi, đoán thử hồi nãy tụi con gặp ai trên xe lửa coi?
Harry vội dựa lưng sát ghế để gia đình tóc đỏ không thể nhìn thấy nó.
— Má nhớ thằng nhỏ tóc đen đứng gần mình ngoài ga không? Má biết nó là ai không?
— Ai?
— Harry Potter.
Harry nghe giọng đứa con gái nhỏ:
— Ôi, má cho con lên toa xe nhìn ảnh một cái nha, má! Một cái thôi!
— Không được Ginny. Con đã nhìn thấy người ta rồi. Người ta không phải là thú lạ trong sở thú cho con nhìn chòng chọc đâu. Mà có đúng là cậu ấy không, Fred? Làm sao con biết được?
— Con hỏi nó. Con nhìn thấy cái thẹo của nó. Đúng là cái thẹo đó… y như tia chớp.