Выбрать главу

Ron nói với một giọng nghe không có chút hy vọng nào hết:

— Chúng con xin phép đi thu dọn đồ đạc.

Giáo sư McGonagall quát:

— Con nói gì hả Weasley?

— Dạ, chứ không phải các thầy cô đuổi chúng con à?

Harry đưa mắt nhìn cụ Dumbledore. Cụ nói:

— Chưa phải vào ngày hôm nay, cậu Weasley ạ. Nhưng ta phải nhấn mạnh với cả hai trò về tầm nghiêm trọng của việc hai trò đã làm. Tối nay ta sẽ viết thư báo cho gia đình hai trò biết. ta cũng phải cảnh cáo các trò rằng nếu các trò làm chuyện này lẫn nữa, ta sẽ không có cách nào khác hơn đuổi học các trò.

Vẻ mặt thầy Snape ỉu xìu như thể sắp đi ăn tiệc Giáng Sinh thì buổi tiệc bị hủy. Thầy tằng hắng lấy giọng:

— Giáo sư Dumbledore, những đứa trẻ này đã coi thường Đạo luật Giới hạn Pháp thuật Vị thành niên, gây tổn hại nghiêm trọng cho một cây cổ thụ quí. Chắc chắn hành động thuộc loại này…

Cụ Dumbledore điềm tĩnh nói:

— Chính giáo sư McGonagall là người ra quyết định xử phạt hai đứa trẻ này, thầy Snape ạ. Chúng là học sinh do cô ấy chủ nhiệm và do đó trách nhiệm đó thuộc về cô ấy.

Cụ quay về phía giáo sư McGonagall.

— Tôi phải quay lại bữa tiệc, cô McGonagall, tôi phải thông báo vài điều cầu lưu ý. Đi nào, thầy Snape, có một cái bánh nướng coi bộ ngon lành lắm, tôi muốn nếm thử…

Thầy Snape quẳng cho Harry và Ron một cái nhìn thâm độc hết sức rồi mới chịu bước theo cụ Dumbledore ra khỏi văn phòng, để lại ba cô trò giáo sư McGonagall với nhau. Giáo sư McGonagall vẫn còn nhìn chằm chằm hai đứa học trò như một con ó đang cơn thịnh nộ.

— Tốt nhất là tới bệnh thất đi, Weasley, trò bị chảy máu rồi.

Ron vội đưa ống tay áo lên quẹt vết máu trên cái môi tét của nó, nói vội vã:

— Không sao đâu. Thưa cô, con muốn đi coi em con được phân loại…

Giáo sư nói:

— Lễ phân loại xong rồi. Em của con cũng vô nhà Gryffindor.

Ron reo mừng:

— Ôi, hay quá!

Giáo sư McGonagall đanh giọng lại:

— Còn về phần nhà Gryffindor…

Nhưng Harry hớt lời:

— Thưa cô, khi chúng con lái chiếc xe bay thì niên học chưa ắt đầu, cho nên — cho nên đâu thể nào trừ điểm nhà Gryffindor về chuyện đó, phải không cô?

Nói xong, nó lo lắng nhìn giáo sư McGonagall chờ đợi.

Giáo sư trừng mắt ngó Harry có vẻ dữ tợn, nhưng nó tin là môi bà mím lại để kềm giữ một nụ cười. Dù sao thì môi bà khi mím như vậy cũng không còn chặt lắm. Bà nói:

— Cô sẽ không trừ điểm nhà Gryffindor.

Cõi lòng Harry nhẹ hẳn.

— Nhưng cả hai đứa bây sẽ bị phạt cấm túc.

Như vậy vẫn còn tốt hơn nhiều so với điều chúng lo sợ. Về chuyện cụ Dumbledore viết thư méc ông bà Dursley thì Harry thấy không xơ múi gì cả. Nó tin chắc là dì dượng nó sẽ chỉ tiếc là cây Liễu Roi không nghiền nó bẹp dí luôn cho rồi.

Giáo sư lại giơ cây đũa phép lên chỉa vào bàn giấy của thầy Snape. Lập tức hiện ra một dĩa tổ nái những bánh mì kẹp thịt, hai cái cốc bạc, một vại nước trái bí ướp lạnh. Bà nói:

— Các con ăn ở đây rồi đi ngay về phòng ngủ.

Cánh cửa phòng đóng lại sau lưng giáo sư McGonagall là Ron huýt sáo một cái thiệt sướng. Nó chộp cái bánh mì kẹp thịt:

— Mình tin chắc mình đã qua truông rồi.

Harry cũng cầm một miếng mà ngoạm.

— Mình cũng nghĩ vậy.

Đầy một miệng nào thịt băm với thịt gà, Ron lúng túng hỏi:

— Bồ có thể tin nổi cái số con rệp của tụi mình không? Anh Fred với anh George đã lái cái xe bay ít nhất năm hay sáu lần, mà có Muggle nào nhìn thấy đâu?

Nó tạm ngừng nói để nuốt và cắn thêm một miếng bự.

— Mà tại sao tụi mình không qua được cái hàng rào đó hén?

Harry nhún vai:

— Dù sao thì từ bây giờ trở đi tụi mình cũng nên cẩn thận.

Nó tợp một hớp lớn nước trái bí, vẻ còn thèm thuồng:

— Ước gì tụi mình được dự tiệc…

Ron ra vẻ hiểu biết:

— Cô không muốn tụi mình chườn mặt ra. Để khỏi làm cho người ta tưởng là chuyện đến trường bằng xe hơi bay là hay ho lắm.

Khi đã nốc no nê bánh mì kẹp thịt (cái dĩa cứ tự đầy lên khi tụi nó lấy vơi bánh đi), tụi nó đứng dậy, lần theo lối đi quen thuộc mà trở về tháp Gryffindor. Tòa lâu đài yên tĩnh; dường như bữa tiệc đã xong rồi. Hai đứa đi ngang qua những bức chân dung rì rầm trò chuyện và những bộ áo giáp sắt kêu cót két, rồi trèo lên mấy cầu thang đá chênh vênh, cuối cùng thì đến hành lang nơi có cảnh cửa bí mật để vào ký túc xá Gryffindor. Cánh cửa ấy ẩn phía sau bức chân dung một bà béo mặc áo đầm lụa màu hồng. Khi chúng đến gần, Bà Béo hỏi:

— Mật khẩu?

Harry ú ớ:

— Ơ…

Tụi nó chưa được biết mật khẩu của niên học mới, vì chưa gặp Huynh trưởng của nhà Gryffindor. Nhưng ngay lúc đó vị cứu tinh xuất hiện. Hai đứa nghe tiếng bước chân vội vã đằng sau, bèn quay lại và thấy Hermione đang lao về phía chúng.

— Các bạn đây rồi! Nãy giờ hai bạn ở đâu vậy? Chuyện đồn đại khôi hài hết sức — có người nói hai bạn đã bị đuổi vì đã tông xe hơi bay.

Harry trấn an cô bé:

— Không sao, tụi này chưa bị đuổi.

Giọng Hermione thốt lên, nghe trang trọng không thua giọng giáo sư McGonagalclass="underline"

— Hai bạn dám nói với tôi là hai bạn bay tới đây đó hả?

Ron sốt ruột:

— Cho qua bài giảng đạo đi, nói cho tụi này biết mật khẩu mới nào.

Hermione nóng nảy:

— Là “gà tây”, nhưng đó không phải là…

Nhưng cô bé chưa kịp nói hết câu thì bức chân dung Bà Béo đã xịch qua một bên để lộ lối vào phòng sinh hoạt chung. Một tràng pháo tay đột ngột vang lên. Có vẻ như toàn thể cư dân nhà Gryffindor đều còn thức và cùng đứng ngồi đầy trong phòng sinh hoạt, trên những cái ghế bành êm ái và những cái bàn bị mòn vẹt, để chờ đón hai thằng. Những cánh tay thò qua lỗ chân dung Bà Béo nhấc bổng Harry và Ron vào bên trong, để mặc Hermione tự bò qua lỗ mà vào theo bọn chúng.

Lee Jordan gào lên: