Harry bèn lập tức đổi đề tài:
— Trưa nay tụi mình có môn gì?
Hermione trả lời ngay:
— Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám.
Ron chụp tờ thời khóa biểu của Hermione:
— Sao bồ lại khoanh hình trái tim tất cả những tiết học của thầy Lockhart như vầy?
Hermione nổi khùng lên, giật lại tờ thời khóa biểu.
Aên xong bữa trưa, tụi nó đi ra chơi ngoài khoảnh sân đầy bóng râm. Hermione ngồi xuống một bậc thềm đá và lại chúi mũi vô quyển Lang thang với Ma cà rồng. Harry và Ron đứng nói chuyện về Quidditch một hồi thì Harry nhận thấy hình như mình đang bị theo dõi chặt chẽ. Nó ngước nhìn lên, bắt gặp một thằng nhóc nhỏ xíu, tóc xám như lông chuột mà nó đã thấy trong buổi lễ phân loại vào tối hôm qua. Thằng nhóc đang tròn mắt nhìn Harry như thể bị thôi miên. Nó đang nắm chặt một vật trông như cái máy chụp hình thông thường của dân Muggle. Ngay khi Harry bắt gặp ánh mắt của thằng nhóc, thằng nhóc liền đỏ mặt ấp úng:
— Anh Harry khỏe không? Em là… em là Colin Ceevey.
Thằng nhóc nói như đứt hơi, dè dặt bước tới một bước.
— Em cũng ở trong nhà Gryffindor. Anh thấy… thấy có phiền gì không nếu… nếu em chụp hình anh?
Thằng nhóc giơ cái máy chụp ảnh lên hỏi, mặt đầy hy vọng.
Harry lờ lững lặp lại:
— Chụp hình à?
Colin nhích tới một chút nữa, hăng hái nói tiếp:
— Để chứng tỏ là em có gặp anh. Em biết hết mọi chuyện về anh nhé. Ai cũng kể cho em nghe hết. Về chuyện anh đã sống sót như thế nào khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tìm cách giết anh và rồi hắn biến mất như thế nào và đủ thứ chuyện về làm sao mà anh có vết thẹo hình tia chớp trên trán. (Mắt thằng nhóc soi mói mớ tóc rủ xuống trán Harry) Và một đứa cùng phòng em nói là nếu em dùng đúng thuốc rửa hình thì cái hình sẽ nhúc nhích nữa đấy.
Colin hít một hơi thật sâu, rồi run run vì hồi hộp, nói tiếp:
— Ở đây lạ lùng ghê hén? Hồi trước em đâu có biết tất cả những chuyện kỳ cục em làm là phép lạ đâu, mãi tới khi em nhận được thư gọi nhập học trường Hogwarts. Ba em là người bán sữa, ổng cũng không thể tin được là có một cái trường pháp thuật. Thành ra em chụp cả đống hình gởi về nhà cho ba xem. Nếu mà em có một tấm hình của anh thì thiệt là hay…
Thằng nhóc nhìn Harry với vẻ van nài khẩn khoản:
— … Hay là nhờ bạn anh cầm máy chụp dùm, còn em thì đứng cạnh bên anh nha? Rồi sau đó anh ký vào tấm hình nha?
— Ký ảnh tặng hả? Mày đang phân phát ảnh có chữ ký hả, Potter?
Giọng Malfoy thô lỗ vang vọng qua sân trường. Nó dừng chân ngay sau lưng Colin, cặp kè với hai thằng bạn du côn nối khố là Crabbe và Goyle. Đó cũng là một bộ ba ở trường Hogwarts. Malfoy rống lên với đám đông:
— Mọi người sắp hàng mau lên! Harry Potter đang phát ảnh có chữ ký đấy!
Harry tức giận nắm chặt nắm tay, quát:
— Tao không làm chuyện đó. mày im đi, Malfoy.
Colin, thằng nhóc có thân hình chỉ to bằng cái cần cổ bò mộng của Crabbe, cố la to:
— Chỉ tại anh ganh tức thôi!
— Ganh tức?
Malfoy không cần cao giọng lắm vì một nửa sân trường giờ đây đang chú ý nghe nó.
— Ganh tức cái gì? Tao đâu cần có cái thẹo giữa trán? Xin cám ơn à. Tao không nghĩ là phải chẻ đầu mình ra để tự làm cho mình đặc biệt.
Crabbe và Goyle cười lên hinh híc một cách ngu đần.
Ron giận dữ nói:
— Mày ăn ốc sên đi, Malfoy!
Crabbe ngừng cười, bắt đầu xoa nắm đấm của nó với vẻ đe dọa.
Malfoy khinh khỉnh nhạo báng:
— Coi chừng đó, Weasley! Mày đâu muốn quậy hả, kẻo má mày đích thân đến trường lôi cổ mày về.
Nó nhại bằng một cái giọng the thé chói tai nhức óc:
— Nếu con mà còn thò một ngón chân qua khỏi giới hạn.
Một đám học sinh năm thứ năm nhà Slytherin ồ lên cười to.
Malfoy lại cười ngạo nghễ:
— Thằng Weasley cũng muốn một tấm hình có chữ ký của mày nữa đó, Potter. Tấm hình đó đáng giá hơn cả khối nhà nó gom lại…
Ron rút mạnh cây đũa phép dán băng keo của nó ra, nhưng Hermione đã đóng quyển Lang thang với Ma cà rồng lại và nói nhỏ:
— Coi chừng!
Thầy Lockhart đang sải bước về phía bọn chúng, tấm áo chùng màu ngọc lam của thầy bay phất phơ phía sau:
— Chuyện gì thế? Có chuyện gì thế? Ai đang phân phát ảnh có chữ ký hả?
Harry há miệng toan nói thì đã bị chặn họng bởi cánh tay thầy Lockhart quàng qua vai nó và giọng vui vẻ nghe như sấm rền của thầy vang lên:
— Lẽ ra tôi chẳng cần hỏi làm gì! Harry, chúng ta lại gặp nhau!
Bị kẹp bên hông của thầy Lockhart và nóng bừng lên vì ngượng, Harry nhìn thấy Malfoy lỉnh vào đám đông với nụ cười tự mãn.
Thầy Lockhart tươi cười với Colin:
— Chụp đi, cậu Creevey. Hình có cả hai người thì không gì đẹp bằng, và cả hai chúng tôi sẽ ký tên vào ảnh cho em.
Colin lóng ngóng với cái máy chụp ảnh, cậu vừa chụp xong thì chuông reo báo hiệu buổi học chiều bắt đầu.
— Các trò đi thôi, tới lớp đi.
Thầy Lockhart bảo đám học trò trong sân, rồi thầy quay trở vô lâu đài với Harry vẫn bị kẹp một bên nách. Harry chỉ ước sao biết được câu thần chú có thể làm cho mình tan biến mất cho rồi.
Sau khi đã chui vô trong lâu đài bằng cửa hông, thầy Lockhart nói bằng giọng cha chú với Harry:
— Tôi có đôi lời khuyên khôn ngoan cho trò đây, Harry. Tôi đã che chắn cho trò trước ống kính của cậu bé Creevey. Nếu mà trong hình cậu ấy chụp có cả tôi đứng cùng thì bạn bè của trò sẽ không nghĩ là trò huyên hoang khoác lác…
Harry lắp bắp chưa thành câu thì thầy Lockhart đã lôi nó đi xuống hành lang rồi lên cầu thang. Học trò đứng dài dài dọc lối đi trố mắt ngó theo hai người.
— Để tôi nói cho trò biết, mới tập tễnh như trò mà bày đặt phát ảnh có chữ ký thì chưa khôn lắm đâu — trông trò còn như một con lòng tong đầu bư, nói thật đó, Harry. Rồi sẽ đến cái lúc mà trò sẽ, như tôi đây, đi tới đâu cũng phải thủ sẵn cả xấp ảnh, nhưng…
Thầy cười giòn:
— Tôi nghĩ trò chưa tới ngày đó đâu.
Cả hai đã đến lớp học của thầy Lockhart, và cuối cùng thầy cũng thả Harry ra. nó kéo áo chùng của mình cho ngay ngắn lại rồi đi kiếm một chỗ ngồi ở tuốt dưới cuối lớp, giả bộ bận rộn xếp đống tất cả bảy tác phẩm của thầy Lockhart trước mặt mình, để mà tránh khỏi phải nhìn vào mặt tác giả.
Những học sinh khác đang lục tục kéo vào lớp, Ron và Hermione ngồi xuống hai bên Harry. Ron nói: