— Đang thắc mắc không biết chừng nào tụi bay mới đến chơi… Vô đi, vô đi! Cứ tưởng là giáo sư Lockhart quay tro lại.
Harry và Hermione đỡ Ron qua ngưỡng cua vào căn chòi một gian của lão Hagrid. Bên trong có một cái giường khổng lồ chiếm một góc, còn góc kia là bếp lửa ấm áp đang cháy bập bùng, củi nổ reo lép bép. Vừa đỡ Ron ngồi xuống một cái ghế, Harry vừa giải thích sự cố bọn chúng gặp phải, nhưng trông lão Hagrid không có vẻ gì lo lắng về cái tai họa ói ra sên của Ron. Lão đặt một cái chậu đồng to trước mặt Ron để hứng ốc sên, vui vẻ nói:
— Oùi ra thì tốt hơn nuốt vô. Cho chúng ra hết đi Ron.
Hermione nhìn Ron cong người ói vô cái chậu, lo lắng nói:
— Mình thấy không thể làm gì khác hơn là chờ cho tới lúc ói hết ra. Lời nguyền độc đó đã linh nghiệm đúng lúc nhất, nhưng nhè đâu cây đũa phép gãy…
Lão Hagrid lăng xăng trong chòi pha trà đãi khách. Con chó săn to đùng cua lão là con Fang lại nhỏ dãi cùng người Harry. Vừa gãi tai Fang, Harry vừa hỏi:
— Thầy Lockhart muốn gì ở bác vậy?
Lão Hagrid lầu bầu:
— Khuyên bảo bác về chuyện trục xuất hà bá ra khỏi giếng.
Lão dọn con gà trống vị vặt lông một nửa ra khòi cái bàn mòn vẹt, để đặt lên đó một ấm trà, rồi nói tiếp:
— Làm như bác không biết! Lại còn nổ về một mụ thần báo tử nào đó mà ổng đã trục xuất. Nếu ba mớ chuyện đó mà đúng tới một chữ thì bác nuốt trọn cái ấm này.
Harry nhìn lão Hagrid ngạc nhiên vì trước đây lão chưa bao giờ chỉ trích một giáo sư nào của trường Hogwarts. Tuy nhiên, Hermione, hơi cao giọng hơn thường ngày:
— Cháu thấy bác hơi thiếu công bằng. Chắc chắn giáo sư Dumbledore chọn thầy Lockhart vì nghĩ thầy là người phù hợp nhất với chức vụ…
— Chứ không phải ổng là người duy nhất nhận công việc đó hả?
Lão Hagrid bày ra một dĩa kẹo mật trong khi Ron vẫn đang khạc nhỗ ầm ĩ vô trong cái chậu.
— Và bác nói là người duy nhất. Rất khó mà tìm được người nào chịu lãnh môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám. Người ta không thích dây dưa với cái thứ đó, các cháu hiểu không? Người ta bắt đầu tin là cái môn đó hãm tài xúi quẩy lắm. Cho đến nay chưa có ai làm công việc đó lâu cả. Bây giờ kể cho bác nghe coi.
Lão hất đầu về phía Ron, hỏi:
— Mà lúc nãy nó định nguyền rủa ai vậy?
— Malfoy chửi Hermione bằng một tiếng gì đó — chắc là tồi lắm, vì ai nghe cũng phát điên lên.
Ron ngóc đầu lên khỏi mặt bàn, mặt mày xanh xao yếu ớt, giọng khàn khàn:
— Quá tồi chứ gì nữa. Malfoy gọi Hermione là “Mudblood” đó bác Hagrid!
Chưa dứt câu, Ron lại thụp xuống khỏi mặt bàn vì một con ốc sên khác muốn nhảy ra. lão Hagrid hết sức phẫn nộ. Lão gầm gừ với Hermione:
— Ai cho thằng Malfoy nói vậy chớ!
Hermione đáp:
— Nó nói vậy mà. Nhưng cháu không hiểu ý nghĩa tiếng đó. Dĩ nhiên là cháu có thể đoán là nó thô tục lắm…
Ron lại ngóc đầu lên vừa thở vừa nói:
— Đó là điều xúc phạm nhất mà thằng ấy có thể nghĩ ra. “Mudblood” là “Máu Bùn”, tiếng miệt thị để gọi một người do Muggle sinh ra — tức là người có cha mẹ không phải là phù thủy. Có những phù thủy — như gia đình Malfoy chẳng hạn — cứ cho là mình cao quý hơn thiên hạ bởi vì cái mà họ gọi là huyết thống thuần chủng.
Ron ợ một cái nhỏ, phun ra một con ốc sên vô lòng bàn tay đang xòe ra. Nó quăng con sên vô chậu rồi nói tiếp:
— Tôi muốn nói, tất cả chúng ta đều biết huyết thống không cứ phải đặc quyền cho ai hết. Coi bạn Neville kìa — bạn ấy mang dòng máu phù thủy thuần túy ấy, vậy mà dựng một cái vạc cũng dựng không xong nữa là.
Lão Hagrid bổ sung với vẻ tự hào:
— Và những kẻ thuần chủng đó cũng đâu có chế được lời nguyền nào mà Hermione của chúng ta không làm được đâu?
Câu nói của lão làm cho mặt Hermione ửng đỏ như gấc chín.
Ron vừa đưa bàn tay run run lau mồ hôi trán, vừa nói:
— Miệt thị người ta như vậy thực là xấu xa. Máu Bùn, tức là máu thường, không phải máu quí tộc phù thủy. Thiệt là khôi hài. Vả lại, phần lớn phù thủy ngày nay đều lai. Nếu chúng ta không kết hôn với Muggle thì chúng ta đã tuyệt chủng rồi.
Ron lại thụp đầu xuống khỏi mặt bàn. Lão Hagrid bèn nói to:
— Được, bác không quấy rầy cháu về chuyện cháu muốn nguyền rủa thằng đó đâu, Ron. Nhưng cũng may là cây đũa phép của cháu lại chỉa ngược vô cháu. Chứ nếu cháu mà rủa trúng thằng Malfoy thì thế nào Lucius Malfoy cũng hầm hè vô trường kiếm chuyện. Ít ra như thế này thì cháu còn đỡ rắc rối với lão ta.
Harry muốn nói là rắc rối gì cũng không thể tệ hơn chuyện ốc sên cứ từ miệng mình nhảy ra miết. Nhưng nó không thể nào há miệng nói được. Viên kẹo mật của lão Hagrid đã làm hai hàm răng của nó dính chặt nhau.
— Ờ, Harry!
Lão Hagrid đột ngột kêu lên như thể vừa chợt nhớ ra điều gì:
— À, có chuyện cần phải làm minh bạch với con đây. Nghe nói con đang phân phát ảnh có chữ ký hả? Vậy sao bác không được phát tấm nào hết vậy?
Harry tức giận vặn muốn trẹo quai hàm, cho hai hàm răng tách ra. Nó nóng nảy nói:
— Con không hề tặng ảnh ký tên gì cả. Nếu mà thầy Lockhart cứ loan truyền…
Nhưng lão Hagrid đã phá ra cười:
— Bác chỉ đùa thôi mà.
Lão vỗ lưng Harry một cách thân tình nhưng làm nó suýt dập mặt xuống bàn.
— Bác biết con không hề làm chuyện đó. Bác nói với thầy Lockhart là con không cần làm vậy. Con không cần cố gắng cũng đã nổi tiếng hơn ông ta nhiều rồi.
Harry đã ngồi thẳng lên, xoa xoa cái cằm:
— Dám chắc thầy không thích nghe vậy đâu.
Lão Hagrid nháy mắt:
— Bác biết chắc là ổng cũng không thích. Và rồi bác nói với ổng là bác chưa hề đọc cuốn sách nào của ổng, thế là ổng quyết định đi về. Aên kẹo mật không, Ron?
Lão hỏi Ron khi thấy đầu nó nhô lên trên mặt bàn. Ron nói:
— Dạ, không. Cám ơn bác. Cháu cũng không dám liều mạng.
Khi Hermione và Harry uống xong tách trà, lão Hagrid nói:
Trong mảnh vườn rau nhỏ sau căn chòi của lão Hagrid có chừng một tá bí rợ bự chảng…
— Các cháu tới coi bác trồng được cái gi nè.
Trong mảnh vườn rau nhỏ sau căn chòi của lão Hagrid có chừng một tá bí rợ bự chảng mà Harry chưa từng thấy bao giờ. Trái nào trái nấy đều có kích thước của một tảng đá lớn.
Lão Hagrid phấn khởi nói:
— Đám bí khá quá hén? Để dành cho bữa tiệc đêm Hội Ma đó… Tới lúc ấy chắc chúng vừa kịp lớn.