Выбрать главу

Ở một chỗ khác trong tác phẩm, tác giả cho họa sỹ Các-tơ Xan trình bày ý nghĩ này dưới góc độ hơi khác: Tính hợp lý chính là vẻ đẹp, mà mà không có cái đẹp thì tôi không thấy hạnh phúc và ý nghĩa của cuộc sống…».

Đọc «Tinh vân Tiên nữ», chúng ta thấy đây không chỉ là tác phẩm hư cấu về tương lai, mà còn đầy tính chất thời sự. Nó bày tỏ mối lo lắng về hậu quả của cuộc cách mạng Khoa học Kỹ thuật thời nay, nó tranh luận một cách nghiêm chỉnh, sâu sắc về hiện thực của thế giới ngày nay. Nó buộc chúng ta phải xúc động và suy nghĩ về việc chúng ta phải làm gì để đi vào ngày mai của chúng ta.

Tính lãng mạn đầy thi vị kết hợp với tính khoa học, với cơ sở hiện thực và ý nghĩa xã hội bao quát, sâu sắc khiến cho «Tinh vân Tiên nữ» trở thành tác phẩm đánh dấu một bước ngoặt trong sự phát triển của thể Khoa học viễn tưởng Xô-viết. Chúng tôi tin chắc rằng tác phẩm này sẽ được bạn đọc nước ta nhiệt liệt hoan nghênh.

Một điều nữa cần nói thêm là trong tác phẩm này, nhà văn dùng rất nhiều thuật ngữ khoa học thuộc đủ mọi ngành: Vật lý, Thiên văn, Toán học, Di truyền học, Y học… điều đó đôi khi cũng gây khó khăn cho người đọc. Nhưng, như nhà văn đã trình bày trong «Lời tác giả» (ở bản Tiếng Nga), đấy không phải là «sự sơ xuất hay không muốn giải thích những cách diễn đạt phức tạp. Mà tôi cho rằng chỉ có cách ấy mới có thể tô đậm màu sắc tương lai cho lời ăn tiếng nói và hành động của những con người ở một thời đại mà khoa học đã ăn sâu vào mọi khái niệm, mọi quan niệm và ngôn ngữ».

Do đặc điểm trên đây của tác phẩm, việc dịch sang Tiếng Việt cũng gặp nhiều khó khăn, đặc biệt là khi dịch các thuật ngữ khoa học. Vì vậy, Nhà xuất bản mong nhận được sự góp ý của bạn đọc để giúp cho bản dịch được tốt hơn trong các lần xuất bản sau này.

Nhà Xuất Bản Lao Động

Chương 1. NGÔI SAO SẮT

Dưới ánh sáng mờ nhạt từ trên trần hắt xuống, mặt các khí cụ đo nom như một dãy chân dung. Những mặt tròn nom ranh mãnh, những mặt bầu dục nằm ngang hớn hở trong vẻ tự mãn trâng tráo, những mặt vuông đờ đẫn, đầy vẻ tự tín ngu độn. Những chấm sáng màu xanh lam, màu da trời, màu da cam, màu lục nhấp nháy ở bên trong càng làm tăng thêm ấn tượng đó.

Ở trung tâm bàn điều khiển khum khum, một mặt chia độ to, màu đỏ tía nổi bật hẳn lên.

Ngay trước mặt chia độ ấy, một cô gái cúi lom khom tư thế gò bó. Cô quên bẵng chiếc ghế bành ở bên cạnh và cúi đầu vào sát mặt kính. Ánh sáng đỏ hắt lên khiến cho khuôn mặt trẻ dường như nhiều tuổi hơn và nghiêm nghị hơn, làm nổi rõ thêm những vệt tối đậm xung quanh cặp môi mòng mọng, làm nhọn thêm cái mũi hơi hếch.

Tiếng thánh thót của các máy đếm bị cắt ngang bởi một tiếng xoảng nhẹ. Cô gái giật mình, vươn thẳng người và chắp đôi tay mảnh dẻ ra sau gáy, duỗi thẳng tấm lưng mỏi mệt.

Ở đằng sau, cánh cửa bật mở, một bóng đen đồ sộ xuất hiện, biến thành một người có những động tác đột ngột và chính xác. Ánh sáng vàng óng ả bừng lên, và mái tóc màu hung thẫm dày rậm của cô gái dường như bắn ra tia sáng. Cặp mắt cô cũng rực lên, nhìn về phía người mới vào, vẻ lo ngại và trìu mến.

— Anh không ngủ à? Một trăm giờ không ngủ…

— Đây là tấm gương xấu ư? — Người mới vào hỏi, giọng vui vẻ nhưng không mỉm cười.

Giọng nói của anh có những âm thanh cao, ngân nga như tiếng kim loại, tưởng chừng những âm thanh ấy ghép lên lời lẽ của anh.

— Mọi người ngủ cả — cô gái ngập ngừng thốt lên — và… chẳng ai biết gì hết — cô hạ giọng nói thêm.

— Cứ nói đừng ngại. Các đồng chí đang ngủ, hiện giờ chỉ có hai người thức trong vũ trụ, và khoảng cách đến Trái đất là ba triệu triệu ki-lô-mét, vị chi là một pác-xếc [1] rưỡi.

— Và a-na-mê-dôn[2] chỉ đủ cho một lần tăng tốc — cô gái kêu lên, giọng có vẻ sợ hãi, lại vừa hào hứng.

Éc-gơ No-rơ, người phụ trách đoàn thám hiểm số 37 lên các vì sao bước hai bước mau lẹ tới chỗ mặt chia độ đỏ tía.

— Vòng thứ năm!

— Vâng, đã vào vòng thứ năm. Và… vẫn không thấy gì cả — cô gái ném một cái nhìn bao hàm nhiều ý nghĩa về phía trước loa của máy thu tự động.

— Chị thấy đấy, không thể ngủ được. Cần cân nhắc kỹ mọi giải pháp, mọi khả năng. Đến cuối vòng thứ năm là phải quyết định.

— Nhưng như vậy là còn một trăm mười tiếng đồng hồ nữa…

— Được, tôi sẽ ngủ tại đây, trong ghế bành này, khi nào xpô-ra-min[3] hết tác dụng. Tôi đã uống một liều xpô-ra-min cách đây hai mươi tư giờ…

Cô gái nghĩ ngợi một lúc rồi đánh bạo nói: — Có lẽ nên giảm bán kính vòng bay chăng? Biết đâu máy phát của họ hỏng thì sao?

— Không được! Giảm bán kính mà không giảm tốc độ tức là phá tan con tàu tức khắc. Giảm tốc độ… rồi lại không có a-na-mê-dôn… vượt quãng đường một pác-xếc rưỡi với tốc độ của những hỏa tiễn lên Mặt trăng cổ xưa ư? Một trăm nghìn năm sau ta mới đến gần hệ Mặt trời của chúng ta.

— Tôi hiểu… Nhưng họ không thể…

— Không. Thời xửa thời xưa, người ta có thể sơ xuất hay lừa dối nhau và tự dối mình, chứ bây giờ thì không!

— Tôi hiểu điều đó — câu trả lời gay gắt của cô gái đượm vẻ bực bội — Tôi muốn nói rằng «An-gráp» có lẽ đã đi chệch hướng và cũng đang tìm chúng ta.

— Nó không thể chệch hướng xa như thế được. Nó không thể không khởi hành đúng vào giờ đã tính toán và ấn định. Nếu xảy ra chuyện lạ đời là cả hai máy phát đều hỏng cả thì chắc chắn là nó sẽ vượt ngang qua vòng tròn theo vòng tròn theo đường kính, và chúng ta sẽ nghe được tín hiệu của nó ở máy thu liên hành tinh. Không thể lầm được: kia hành tinh dùng làm nơi hẹn gặp kia kìa!

вернуться

1

Pác-xếc: Đơn vị đo khoảng cách thiên văn, bằng 3.26 năm ánh sáng, hay ngót 32x10^12 Km (32 triệu triệu Km)

вернуться

2

A-na-mê-dôn: Chất có liên hệ mê-dôn bị phá hủy trong hạt nhân nguyên tử và có tốc độ chảy thoát gần bằng tốc độ ánh sáng (tưởng tượng).

вернуться

3

Xpô-ra-min: Thứ thuốc làm tỉnh ngủ (tưởng tượng).